| C M N B C Q K |

 Dạo gần đây Bến Tre mưa nhỉ, tặng mọi người chiếc nhạc ấm lòng cho mùa mưa này nhe: https://youtu.be/n6Pnzi6r9NU

Vì là một con người hiện đại, tiên tiến và bắt kịp thời đại nên mình cũng đu theo trend viết tắt tựa bài :D. Ai đoán ra thì gặp mình, mình tặng cho cục kẹo "Chúp ba chúp" ^^ Nói chứ sao mà đoán đượt :'))
Thoai Bến Tre 18 năm văn vở, hmm tựa đề bài viết này là: Chào một người bạn của quá khứ. 


Mình có đăng lên story IG hỏi mọi người là nên đăng bài vui hay bài buồn trước, và nằm ngoài dự tính của mình là mọi người thích làm sad people hơn là happy ones :D Mà thôi, mình nghĩ đăng bài lên vào thời điểm này cũng hợp lý, vì cũng đến lúc mình cần gặp những tâm hồn đồng điệu rồi, dạo này buồn hơi nhiều.

Mọi người chắc hẳn đã nghe nhiều về ngã ba đường rồi đúng hong, và trong cuộc đời mỗi người í, tụi mình cũng phải đứng trước những ngã ba như vậy. Đứng trước những ngã ba mà mình phải đưa ra sự lựa chọn rằng mình sẽ đi con đường nào, và "cuộc sống không giống cuộc đời" mọi người ơi, ngã ba đường ngoài cuộc sống thì bạn có quyền đi lại nếu lầm đường, còn ngã ba đường trong cuộc đời thì bạn chỉ có thể đi một lần duy nhất, vì vậy từ điển mới sản sinh những từ như "hối hận" hay "hài lòng" á. Cách đây không lâu, mình đã đứng ngay một chiếc bùng binh, đối diện với hai con đường mang tên "Tiếp tục" và "Dừng lại", mình đã ở cái bùng binh chết tiệt đó khá lâu, cuối cùng mình đã chọn đi qua con đường mà sau khi đi thì chỉ còn mình mình ở lại. Mọi người hỏi mình ổn không hả? 50/50 á, lý trí thì hài lòng, còn con tim thì đau lòng. 


Ngồi xuống đây để mình kể cho mọi người nghe về một người bạn, mà mình đã từng biết. Một người ân cần, chia sẻ, thấu hiểu, cảm thông và có năng lực siêu nhiên là xua tan nỗi cô đơn trong lòng mình. Nhiều lúc mình tự nhủ rằng chắc mình dồn hết tất cả những may mắn của kiếp trước chỉ để gặp người này. Một buổi chiều đẹp trời của tháng 1/2020, mình còn nhớ rất rõ hình ảnh mình nhìn bạn dưới ánh nắng chiều chiếu vào cửa sổ phòng học, lần đó mình thấy bạn khóc, tự dưng một điều gì đó trong người mình gợi cho mình cảm giác muốn che chở bạn, "mình muốn bảo vệ cô bạn này". Mọi thứ đẹp dần từ tháng 5 bạn nhờ, ban đầu mình ghét 2020 lắm, vì nó kinh khủng quá, nhưng trong Tiếng Anh có câu "Every cloud has a silver lining", and you are that silver lining. Nghĩ lại giờ chỉ muốn quay về khoảng thời gian đó, nó đẹp quá. Mặc dù tụi mình chính thức chọn bước đi trên con đường riêng vào tháng 3 nhưng khoảnh khắc đẹp nhất có lẽ đã mãi dừng lại vào tháng 12/2020, lúc mà mình thấy bạn đẹp nhất, bạn thấy mình đẹp nhất. Mà người bạn đó cũng kỳ ghê, đang vui mà tự dưng lại bỏ đi đâu mất để lại một người thay thế nào đó mình cũng chẳng biết. Người mới đó thiếu nhiều thứ của bạn lắm, từ sự quan tâm, ân cần, đến cả nụ cười nữa, lại còn mang năng lượng của người bạn mình đi mất. Khoảng thời gian sau đó mình từng cố gắng, miệt mài chạy đi tìm người bạn mà mình thật sự muốn ở cạnh, và người bạn đó cũng xuất hiện trở lại nhưng được vài ngày là lại đi công tác ở nơi nào nữa rùi ... Có lần mình từng ôm người "thay-thế-bạn-mình" kia, nhưng mà đúng là cảm giác không giống với cái ôm ấm áp mình từng có với my real friend, giây phút đó tự dưng tim mình hẫng đi một nhịp, mình không tin là bạn mình lại bỏ mình đi lâu như thế, ai có thấy bạn mình thì liên hệ mình với, mình thật sự muốn tìm lại người bạn đó, vì bạn ấy quan trọng với mình lắm. Cơ mà dù gì mình cũng ngấp nghé 18 rùi, cũng trưởng thành rùi nên mình hiểu chuyện chứ :3, mình biết là bạn mình chắc đi công tác ở nơi nào đó xa rùi, để còn thực hiện ước mơ làm CEO mà bạn thường nói á, với mình biết là nơi ở mới của bạn vui hơn, hạnh phúc hơn so với những tháng ngày bên mình, mình cũng mừng cho bạn, nhưng vẫn giận lắm nhá, đừng có xin lỗi, không tha đâu, xía. 

Dạo gần đây mình lên sân thượng hơi nhiều, tối không học thêm thì lại trèo lên sân thượng, "mỗi khi buồn hãy tìm nơi nào đó thật cao, gió sẽ cuốn nỗi buồn bay đi mất", mình ban đầu tin lắm mà giờ đỡ ùi, tại mình lên hoài mà sao mình chưa hết buồn zậy, hay gió chưa đủ mạnh :D chắc mốt đem theo cái quạt lên đặt kế bên cho gió thổi bay cmn nỗi pùn lun :D cơ mà sợ nỗi pùn chưa bay là mình bay màu xuống đất trước tại gió nhiều quá á, thui dark quá mịa nóa :< *clm toi đang làm gì với cuộc đời toi thế lày* 



"Memories stay, people don't"

Nhiều người bảo mình bản lĩnh, đúng vì mình dám làm những điều mình nghĩ; mình mạnh mẽ, đúng vì mình gồng mình vượt qua nhiều thứ mà đến giờ mình nhìn lại mình còn tự phục mình. Nhưng có một điều mà những người đó chưa nói với mình, chắc họ không dám hoặc có thể không thấy, là hèn nhát. Mình không dám đối diện với người đó, mình sợ nhìn vào người mà ánh mắt người ta không còn hướng về mình nữa, nụ cười người ta không dành cho mình nữa và hơn cả là cả một bầu trời kỷ niệm lại hiện lên nhưng người cùng mình đóng góp những ký ức đẹp lại không còn bên cạnh nữa. Cái ngày bạn bước đi cũng nhẹ nhàng như ngày bạn bước đến cuộc đời mình vậy. Mình không dám đến những nơi tụi mình từng ghé vì người ngồi bên cạnh mình trong quán ăn đó, quán nước đó, công viên đó không còn là bạn. Mình cũng bắt đầu sợ việc ra đường, mình sợ sẽ vô tình gặp bạn trên nhũng chặng đường nào đó, mình yếu đuối quá bạn nhờ. 

Có người hỏi mình rằng mất bao lâu để vượt qua, mình bảo không biết, mình từng hỏi nhiều người về cách làm sao để quên đi một người, nhưng mình cũng không làm được dù biết đáp án. Có lẽ đến khi lên Sài Gòn thì mình sẽ bắt đầu cuộc sống mới, bạn hay bảo mình rằng "đừng trông chờ vào đại học" vì nó phức tạp và chẳng mấy ai thật lòng, nhưng mình tin là nếu ông Trời thương mình thì sẽ cho mình gặp được một ai đó như bạn, nhưng sẽ không lẳng lặng ra đi mà sẽ ở lại với mình, nhớ cầu nguyện để mình sớm gặp người đó nhe ^^. Hủ sao bạn tặng mình vẫn giữ, lâu lâu mở ra đọc mà trách bạn nhiều, trách vì bạn thiếu kiên nhẫn không chịu ở lại thực hiện những mong ước của bạn, từng món trong phòng bạn tặng đều gắn với những ký ức và kỷ niệm đẹp, đôi khi nhớ nhiều quá cũng không tốt các bác ạ -.-. "Bến Tre đau lòng quá toàn kỷ niệm chúng ta" .

Buồn bạn nhiều nhưng cũng cảm ơn bạn nhiều, nếu bạn không xuất hiện vào những ngày cuối 11, chắc nguyên năm 2020 của mình như đống phân luôn qué :D. Cảm ơn bạn vì đã đồng hành cùng mình trên chặng đường dài vừa qua nhe, có những lúc hai đứa mệt nên nghỉ chân, nhưng tụi mình là đồng đội tốt mà, không bỏ rơi nhau đúng hem, với cả một đứa yếu lòng thì đứa kia thành cây cột liền, mạnh mẽ và vững chãi để người còn lại dựa vào. Sau này có quen ai thì nhớ tìm người tử tế như mình mà quen nhe, hihi nói vậy thôi chứ dễ gì tìm được ai giống mình, mình là phiên bản giới hạn chỉ sản xuất 1 cái ở Ziệt Nem ^^. Nhiều lúc mình hơi bướng, lì, tào lao và vô lý, bạn đừng để bụng nheeee -.- mình xin lỗi..

Mình học không giỏi hình học không gian đâu, nhưng mà mình nghĩ rằng từ nay về sau mình và bạn sẽ giống như 2 đường thẳng chéo nhau vậy á, không thể trùng, không song song, cũng không cắt nhau nữa, tụi mình kéo dài trên mặt phẳng cuộc đời của tụi mình. Sẽ rất khó để mình nhìn thẳng vào bạn lần nữa, nhưng bạn yên tâm đi, mình vẫn sẽ âm thầm đứng sau để giúp đỡ bạn, vì mình tốt bụng lắm :'3. 
Mình thì không thích người thất hứa, có người từng hứa là sau này sẽ cùng mình thành công nhưng người ta lại rời cuộc chơi sớm quá, bạn cũng vậy, có những lời hứa không trọn vẹn nên mình giận bạn nữa đó, nhưng lần này chỉ cần hứa với mình sau này sẽ trở thành người có địa vị, có tiền sắm Mazda như bạn thường nói và sống tốt nhé. Ai làm bạn buồn thì nói mình vì như Erik từng hát: "Không một ai được phép tổn thương lên người con gái ấy" . 

Nhận ra là cái blog này tâm linh quá, đem cái gì lên khoe thì mất cái đó :D. Vậy mốt mình khoe nỗi buồn của mình lên đây để nó biến mất nhe :D mé bực ghê. 

Dear you, you used to be my serendipity, my little mouse, my soulmate, my camera, memory-keeper. 
Today I'm sad, upset and disappointed because I still can't accept this down-mood fact. I'm on my way to run, to hide and to heal for myself. It's hard to get through when someone used to be your universe. A tarot reader used to tell me that you are my soulmate, we can connect with each other through our souls and our feelings, so whenever you are in pain, I can feel it and also vice versa. The hardest word to say in this world is "Good bye", but we have never said so, right? It's "See you later", maybe "later" is many more years, maybe it's in another happy life, but we can meet each other again, that time, please hold me tight. I miss u, the old u. 


Bến Tre, 17/04/2021 
18:26' 




Nhận xét

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. Nói đi nói lại chắc cũng cả ngàn lần là mình chẳng thích cấp 3 tí nào. Nhưng sự xuất hiện của người đó từng là “lý do duy nhất” khiến mình muốn ở lại cấp 3 này. And then, that person went away. Today countdown 26 days till graduation day.

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến