Một cuộc gặp gỡ
Bây giờ là 3g chiều và mình bước vào quán cà phê Small Garden trên đường Đoàn Hoàng Minh.
Nắng giữa tháng Tư rải lên mặt đường một lớp vàng mỏng, đủ để lòng thấy nhẹ tênh nhưng cũng đủ khiến vài ký ức cũ nhói lên. Trong chiếc cặp hơi nặng là chiếc laptop công ty cùng một quyển sách của Mễ Mông – Sống thực tế giữa đời thực dụng – cuốn sách mà mình thường đọc lại vào những ngày cần một khoảng lặng.
Mình gọi một ly trà đào, như thói quen mỗi khi muốn dịu lòng. Quán vẫn như cũ – vẫn là những bụi cây xanh leo tường, vẫn là bức tranh tường Cô gái với đôi mắt khép hờ và mái tóc bay nghiêng trong gió. Mình chọn ngồi ở chiếc bàn đối diện bức tường đó, mở laptop, phản hồi vài email cuối cùng cho project ra mắt tháng Bảy. Công việc ổn. Cảm xúc ổn. Nhưng lòng lại chùng xuống mà chẳng rõ vì điều gì.
Một lúc sau, ánh mắt mình vô thức hướng sang bàn kế bên. Một cô bé đang ngồi một mình. Mái tóc để ngố, bộ đồ thể dục Chuyên Bến Tre cũ kỹ nhưng sạch sẽ, trên bàn là một ly trà đào giống hệt của mình. Em đang chăm chú học – ôn toán và lịch sử cho kỳ thi cuối kỳ. Những dòng chữ ngoằn ngoèo về hàm số lượng giác đan xen với các mốc sự kiện cách mạng tư sản Châu Âu, Bắc Mỹ vào thế kỷ 19. Tập sách ngổn ngang, highlight vàng loang lổ, nhãn vở ghi rõ: Nguyễn Kim Ngân – 10 Anh.
Lòng mình khẽ run. Kim Ngân. Mười sáu tuổi. Là mình - của sáu năm trước.
Mình ngồi thẳng lưng lại. Tay vô thức mở điện thoại - màn hình hiện một thông báo từ Calendar: 15/04/2019. Trái tim mình lỡ một nhịp.
Người con gái ngồi bên cạnh không hề biết đến mình - nhưng mình biết em quá rõ. Cái cách em cau mày mỗi khi nghĩ, cái kiểu chống cằm lơ đãng rồi bỗng giật mình vì sực nhớ ra một công thức nào đó, ừm mình từng là em. Từng có những buổi chiều như thế. Từng yêu thích vị trà đào đóng chai đổ vào ly thủy tinh nhiều đá, từng tin rằng chỉ cần học thật giỏi là mọi chuyện sẽ ổn.
Gửi mail xong, mình khẽ rút cuốn Sống thực tế giữa đời thực dụng ra đọc. Vừa lật đến trang đầu, một giọng nói reo lên bên tai:
"Aaaa, chị cũng đọc quyển này nữa hả, em thích quyển này lắm!"
Mình quay sang. Trước mắt là cô bé gầy gò chưa đến 40kg, tóc búi cao, làn da trắng trẻo và nụ cười sáng như nắng trưa miền Tây. Ánh mắt em đầy ngạc nhiên xen lẫn thích thú. Mình cười nhẹ:
"Chị là em của sáu năm sau."
Em tròn mắt. Rồi bật cười khúc khích:
"Sáu năm sau em là như vầy hả chị? Nhìn cũng được phết đó nha, mà hơi công sở quá hà haha."
Mình bật cười. Ừ, hơi công sở thật - với áo sơ mi màu đỏ, váy chữ A của nhà Elise, và phong thái chẳng còn ồn ào như em bây giờ.
Em hỏi dồn dập, như thể sợ thời gian trôi đi mất: "Chị, em làm gì rồi? Có học được ngành mình thích không? Có làm điều gì mình từng mơ không?"
Mình gật đầu: "Em sẽ học RMIT, tốt nghiệp top 5%, và trở thành nhân viên ở Nestlé sau kỳ thực tập. Và em vẫn còn thích viết, như bây giờ."
Mắt em sáng lên: "Trời đất ơi, sao chị ngầu quá vậy? À mà quên, chị cũng là em mà. Chị em mình được đó 😎"
Rồi em ngập ngừng: "Chị có đang quen ai chưa?"
Mình mỉm cười, lắc đầu. Em tròn mắt: "Ủa, vậy là trong 6 năm tới, em sẽ trải qua bao nhiêu mối tình?"
Mình nhìn sâu vào đôi mắt trẻ của em: "Một con số mà em không muốn nghe đâu nhóc. Nhưng mà nè, đừng quan tâm nhiều đến chuyện đó. Quan trọng là dù ở bên ai hay không, thì hiện tại em vẫn hạnh phúc - cả khi em là chị hay khi chị vẫn còn là em."
Em yên lặng một lát. Rồi cười nhẹ. Giống như thể hiểu, nhưng cũng giống như vẫn đang cần thời gian để cảm được điều đó.
"Gia đình mình sao rồi chị?"
Mình ngẩng đầu, mắt lấp lánh:
"Vẫn bình an. Ba mẹ vẫn vậy – vui vẻ và thương nhau như cũ. Còn anh hai, tháng 9 này sẽ chính thức là bác sĩ tại Bệnh viện Nguyễn Đình Chiểu."
Em mỉm cười – nhẹ mà ấm. Một thứ ánh sáng rất riêng hiện lên trong ánh mắt em. Như thể em vừa nắm được một mảnh an lòng cho tương lai.
"Có điều gì chị tiếc không?"
Mình im một lúc. Rồi nhìn sâu vào mắt em:
"Nếu em hỏi chị câu này vào ba năm trước, có lẽ chị sẽ nói: 'Có rất nhiều' nhưng bây giờ thì không. Bởi vì chị tin, mọi điều xảy ra đều là điều nên xảy ra. Kể cả những vết thương, kể cả những lần gục ngã, kể cả những lần mình không hiểu tại sao phải đi qua một chuyện quá đau. Tất cả đều cần thiết để em trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình."
Em gật đầu, không nói. Chắc em chưa hiểu hết, nhưng một ngày nào đó, em sẽ hiểu.
Một lát sau, em nhìn đồng hồ rồi đứng dậy:
"Em phải lên trường đón bạn. Bạn vừa chơi bóng xong. Em với bạn hẹn đi dạo một chút rồi mới về."
Lúc em vừa nói xong câu đó, tim mình khựng lại. Đôi mắt em long lanh, trong veo, còn nụ cười thì rạng rỡ như thể cả bầu trời vừa ngập nắng.
Mình nhìn em – rất lâu – rồi khẽ nói:
"Trân trọng hiện tại nha. Sau này người bạn đó sẽ là một trong những mảng ký ức đẹp nhất mà em luôn mong mỏi được nhớ về."
Em ngẩn ra:
"Ủa? Gì kỳ vậy chị?"
Mình không nói thêm. Không thể nói thêm. Chỉ lặng im nhìn em cười chào, rồi quay lưng bước đi. Bước chân vẫn hồn nhiên, dáng người nhỏ nhắn ấy lẫn vào ánh nắng chiều đang loang dần trên lối nhỏ.
Tháng 3 năm 2020, người bạn ấy sẽ không còn nữa – một tai nạn xe bất ngờ, nhanh và im lặng như một cơn gió độc. Em sẽ đau. Sẽ khóc. Sẽ không thể hiểu vì sao người đang cười với mình hôm nay lại có thể biến mất ngày mai. Nhưng rồi, em sẽ vượt qua.
Và những gì em nhớ về người bạn đó, mãi mãi sẽ là những ngày hạnh phúc nhất tuổi 16.
——————————————————————————
Giây phút em biến mất khỏi khung cảnh quán, mình thấy lòng mình lặng lại. Cũng là mình đó thôi – nhưng chưa có những vết thương, chưa nếm đủ vị mặn của đời. Và vì vậy, vẫn trong veo một cách ngây thơ đến chạm lòng.
Mình rời Small Garden khi nắng đã ngả nghiêng. Đôi khi, thời gian không cần một lý do để bẻ ngoặt. Nó chỉ cần một buổi chiều nào đó – thật lặng, thật nhẹ – để mở ra một cánh cửa không ai nghĩ đến.
Cuộc gặp gỡ với chính mình ở tuổi 16 không phải là điều mình mong chờ, cũng chẳng nằm trong bất kỳ kịch bản nào của một ngày thường nhật. Nhưng nó đã đến – nhẹ nhàng như một làn gió, sâu sắc như một cái ôm dài của ký ức.
Điều khiến mình ám ảnh không phải là chuyện em chưa biết những điều mình đã biết. Mà là cách em tin tưởng tuyệt đối vào tương lai – vào chính mình sau này, dù chỉ mới gặp mình trong một buổi trà chiều ngắn ngủi. Cái ánh mắt long lanh đó, cái niềm tin trọn vẹn, cái sự háo hức được lớn lên – khiến mình thấy lòng mềm đi theo một cách không ngờ được.
Mình nhận ra: đôi khi, chúng ta chỉ cần ngồi lại với chính mình – của một thời nào đó, để tha thứ, để biết ơn và để học lại cách hy vọng.
Gửi độc giả,
Nếu bạn có thể gặp lại bản thân của quá khứ – bạn sẽ nói gì?
Bạn sẽ dặn dò điều gì, hay sẽ chỉ lặng im nhìn đứa trẻ năm xưa ấy sống trọn vẹn khoảnh khắc mà nó đang có?
Chúng ta thường mải miết trưởng thành, mải miết tiến về phía trước, mà quên mất người đầu tiên ta cần trân trọng chính là phiên bản non trẻ, khờ dại nhưng đầy dũng cảm của mình trong quá khứ. Người đã chịu đựng những tổn thương đầu đời, đã ngã thật đau, đã cô đơn nhưng không buông. Người đã không biết điều gì chờ mình phía trước, nhưng vẫn chọn bước tiếp.
Nếu bạn đang mệt, đang hoang mang, hay đang cảm thấy mất phương hướng, hãy thử nhắm mắt lại, và tưởng tượng ra mình của một thời đã qua. Hãy hỏi đứa trẻ ấy rằng: “Em có tự hào về anh/chị không?”, “Em có nghĩ là mình đã đi đúng đường không?”
Và có thể, câu trả lời của em ấy, dù giản đơn, cũng đủ khiến bạn tiếp tục bước tới, dịu dàng hơn, vững vàng hơn.
Vì suy cho cùng, cuộc đời này không có ai khác đi bên ta suốt cả chặng đường ngoài chính bản thân mình - với những lớp ký ức, niềm tin, và cả những mất mát thầm lặng.
Rồi một ngày, khi bạn quay về đối diện với chính mình năm nào, mong bạn đủ dịu dàng để mỉm cười, và đủ can đảm để nói rằng: ‘Cảm ơn em – vì đã không bỏ cuộc'.
Bến Tre,
Nếu được gặp bản thân của quá khứ, mình chỉ muốn nói với cậu trai ấy hãy cứ là chính mình. Cho dù sau này có hối hận hay không cũng không quan trọng. Mọi việc cậu làm đều thật sự có ý nghĩa nuôi dưỡng tâm hồn của tôi ngày hôm nay. Mong rằng bản thân sẽ vui hơn cũng như những nỗi đau sẽ được xoa dịu.
Trả lờiXóaPS: Bài viết rất cảm xúc. Thật sự rất trân trọng những gì Ngân đang viết. I'm a fan of yours. Ngân nhất định, luôn luôn phải hướng tới một cuộc sống thật tốt đẹp. Nói chung là, năm tháng dài đằng đẵng nhưng cũng đáng giá để đợi chờ. Một ngày tốt lành! (っ´ ω` )ノ